Có khi nào giữa cuộc sống bộn bề, bạn dừng lại một phút, mường tượng về thời thơ ấu của mình, cái ngày mà quê nhà còn nghèo, điện còn thiếu, ngày mà ta chưa biết điện thoại, máy tính là gì, chỉ có lũ trẻ trong xóm với những trò chơi và nụ cười hồn nhiên.
Tôi luôn thấy biết ơn khi là đứa trẻ sinh ra bên cạnh một dòng sông. Dòng sông ấy đã trở thành một người bạn vô hình đồng hành cùng chúng tôi suốt quãng thời thơ ấu. Bên bờ sông năm ấy, chúng tôi đã chơi biết bao nhiêu trò, nhảy dây, trốn tìm rồi thả diều,…con diều cha lúi húi cả buổi ban trưa đi vót tre, cắt tập giấy cũ, để dành chút ít cơm nguội làm “hồ dán” cho tôi thả cùng đám bạn. Cũng chính nơi ấy, đã bao lần tôi chạy ra òa khóc khi bị mẹ mắng, không một lời động viên, dòng sông chỉ lặng lẽ êm đềm, gọi những cơn gió về thổi bay tất cả những sự giận dỗi, để rồi bình tĩnh trở lại, chạy về ôm mẹ xin lỗi, cả nhà lại cùng nhau ăn bữa cơm chiều.
Hè về, thú vui nhất của chúng tôi là tắm sông. Ở trường, hôm nào mấy đứa trong lớp cũng hẹn nhau học xong qua xóm ông Được tắm. Lý do chúng tôi chọn xóm ấy là vì xóm có cái bãi cỏ xanh mướt mườn mượt, bờ sông thoáng đãng, thêm cả có ông Được bảo kê. Ông Được năm ấy làm nghề đánh cá trên sông, bơi giỏi lắm. Ông chỉ ở một mình nên chiều nào mấy đứa lại chơi ông cũng vui, ông có cái nương ngô, đến đợt thu hoạch, ông luộc sẵn, mấy đứa tắm xong chia nhau quả ngô, ngon hết biết.
Cho đến hôm nay, khi tôi và đám bạn đều đã trưởng thành, có đứa ở lại quê, có đứa bôn ba nơi xa lập nghiệp. Nhưng tôi tin chắc rằng cho dù có ở bất cứ nơi đâu, ký ức về những ngày bé xíu cởi truồng tắm sông ấy cũng còn mãi trong tâm trí. Tháng ngày hồn nhiên, không ngại ngần, không lo lắng gì dù bữa ăn đôi khi chỉ có cơm độn khoai, bắp, và muối phải thay thế bằng lá bứa.
Với tôi, đó là liều thuốc tinh thần sau những ngày làm việc mệt mỏi căng thẳng. Một ngày nào đó, khi đã cống hiến đủ cho đất nước, tôi sẽ trở về nơi chôn nhau cắt rốn ấy, không còn bất kỳ vướng bận bon chen, tận hưởng tuổi xế chiều bình yên.